Hạ An đứng bên ngoài toà nhà chính của công ty giải trí Người đương thời, ánh nắng bỏng rát của ngày hè rọi thẳng vào người cậu. Người qua kẻ lại ai cũng cố rảo bước thật nhanh hòng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt của chiếc lò hơi cỡ lớn này, mình Hạ An cứ mãi tần ngần ngoài cửa, cậu cảm thấy tay chân mình có chút lạnh lẽo.
Sau hồi lâu, cậu hít thở một hơi thật sâu, bước lên mấy bậc thang đến trước cửa kính toà nhà.
"Cậu đến đây có việc gì?" Người bảo vệ hỏi cậu.
"Đến để phỏng vấn ạ."
Hạ An vừa nói vừa đưa tập tài liệu đang cầm trên tay cho bảo vệ, người đó lật qua rồi cho phép cậu đi vào, Hạ An nói tiếng cảm ơn, vào trong sảnh chính.
Đi qua hành lang đến chỗ thang máy, đợi khi thang máy dừng ở tầng một, Hạ An bước vào, cánh cửa khép lại, theo số tầng biểu thị tăng dần, trái tim cậu cũng đập ngày càng nhanh, cậu vừa nhìn chằm chằm áp phích quảng cáo, vừa động viên bản thân đừng quá căng thẳng.
Người hiểu bản thân nhất là chính mình, Hạ An biết bản thân là người càng căng thẳng càng dễ làm hỏng việc, vì thế theo bản năng, cậu cố gắng tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý, cậu lấy tấm thẻ giao thông công cộng từ trong túi ra, lật qua lật lại, quăng lên quăng xuống trong lòng bàn tay nhằm giảm bớt áp lực.
Thang máy dừng ở tầng năm, cửa mở ra, có một người rảo bước tiến vào.
Hạ An hạ mắt nhìn xuống, lùi dịch vào góc nhường chỗ cho người vừa vào. Cửa thang máy khép lại, thang máy chuyển động hướng lên trên, tấm thẻ cậu quăng lên không rơi vào lòng bàn tay cậu mà theo đà rơi xuống đất, nảy lên mấy cái, sau đó ngừng lại bên cạnh đôi giày da.
Một bàn tay thon dài nhặt lấy tấm thẻ giao thông ấy, cầm giơ lên trước mặt Hạ An.
Cậu mím môi đưa tay nhận, vừa ngẩng đầu lên định nói tiếng cảm ơn, miệng mới hé ra một nửa đã ngây người sững lại.
Hạ An nhìn thấy ngay trước mắt mình khuôn mặt quen thuộc ấy.
Mày rậm mắt sâu, tựa bút lông hoạ nét, bờ môi hơi mỏng, đường nét khuôn hàm và sườn mặt vô cùng góc cạnh.
Khuôn mặt ấy cậu đã nhìn thấy trên TV, nhìn thấy trên màn hình lớn ở rạp chiếu phim, cũng nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông, quảng cáo vô số lần.
Cậu cũng từng ngắm nhìn khuôn mặt ấy thật kỹ mỗi lần chỉnh sửa ảnh chụp của hắn, thế nhưng sự choáng ngợp của những phút giây ấy không thể sánh bằng khoảnh khắc này khi nhìn thấy người thật ở ngay trước mắt mình.
Hạ An chưa từng cách Phó Giản Dự gần đến vậy, đại não cậu tựa như đóng băng suốt mười mấy giây, tay cũng ngừng lại giữa khoảng không, mãi cho đến khi thấy chân mày hắn hơi nheo lại, cậu mới hoàn hồn, nhanh chóng giơ tay lên phía trước đón lấy tấm thẻ, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ạ."
Phó Giản Dự sau khi đưa tấm thẻ cho cậu thì thu tay, ngắn gọi đáp "Không có gì", rồi quay người lại, không nhìn thấy gương mặt nhanh chóng đỏ lên của Hạ An.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên tới tầng 12, một tiếng ting vang lên, hai cánh cửa inox mở ra, người đàn ông bước ra khỏi thang máy. Lắng nghe tiếng bước chân hắn xa dần, Hạ An đứng bên trong vẫn mãi không thể bình tĩnh lại.
Ba ngày trước.
Hạ An xách túi hoa quả về căn phòng trọ, vừa mở cửa ra đã thấy ngay bạn cùng phòng là Trâu Nhậm Khải đang ngồi ở phòng khách hăng say nhiệt tình gặm miếng dưa hấu, trông thấy cái túi Hạ An cầm là mắt sáng rỡ lên, nhanh chóng tiêu diệt sạch miếng dưa ném vào thùng rác, rồi chạy ngay đến bên Hạ An, lấy từ trong túi ra hai quả quýt.
Trâu Nhậm Khải vừa lột vỏ quýt vừa nhìn Hạ An làm mặt quỷ, Hạ An cúi đầu khẽ mỉm cười, đem chỗ hoa quả còn lại trong túi xếp vào tủ lạnh.
Hạ An vừa đóng cửa tủ thì nghe thấy tiếng Trâu Nhậm Khải vừa ăn một múi quýt, nuốt nước miếng, vừa chậc lưỡi hỏi cậu: "Cậu tìm được việc chưa?"
"Ừm, tìm được rồi." Hạ An gật đầu nói.
Trâu Nhậm Khải hỏi: "Công ty nào vậy?"
Hạ An vừa đi vào phòng vệ sinh vừa trả lời y: "Công ty giải trí Người đương thời ."
Ba giây đồng hồ sau, từ phòng khách truyền đến tiếng gào thét: "Cậu cũng gan thật đấy —— Khụ khụ! Khụ!"
Trâu Nhậm Khải vì quá kích động mà bị sặc.
Mất một lúc mới bình tĩnh lại, y ngã xuống nằm dài trên sô pha, ợ to một tiếng, nhìn bóng dáng mờ ảo phía trong phòng vệ sinh, tự lẩm bẩm: "Thật đúng là theo đuổi thần tượng nha..."
Tính ra hai người thuê cùng thuê căn phòng chung cư này đã gần ba năm, cả hai đều là sinh viên năm tư khoa Báo chí đại học D, năm nhất được phân chung vào cùng phòng ký túc xá. Phòng tập thể điều kiện không tốt lắm, mấy người bạn cùng phòng tính cách lại càng muôn kiểu muôn hình khó sống chung, đêm khuya chơi game mở mic, đi vệ sinh không xả nước, ở cùng chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Đại học D nằm ở ngoại ô thành phố D, nhà trọ quanh đó tiền thuê không quá đắt, y và Hạ An bàn nhau rồi dọn ra ngoài sống.
Làm bạn cùng phòng suốt bốn năm, tuy Hạ An tính cách rụt rè hướng nội, Trâu Nhậm Khải ít nhiều cũng biết một chút về cậu, chẳng hạn như cậu trông vậy mà lại là một fan cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng.
Chi tiết hơn thì y cũng không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra Hạ An rất thích Phó Giản Dự, thường xuyên theo dõi thông tin về người đó trên Weibo, đồng thời cũng mua một số sản phẩm mà hắn làm người đại diện.
Hạ An nhìn qua chính là hình mẫu học sinh giỏi điển hình, chẳng ai nghĩ cậu là fan cuồng nhiệt của ai đó suốt bao nhiêu năm, Trâu Nhậm Khải mỗi khi nghĩ đến việc này đều cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Lúc Hạ An từ phòng vệ sinh ra ngoài thì Trâu Nhậm Khải đã về phòng mình, Hạ An cũng đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi xuống bàn máy tính, rồi mở điện thoại ra xem.
Lên Weibo, Hạ An theo thói quen vào trang cá nhân của Phó Giản Dư, thấy có một bài viết mới được đăng từ một giờ trước:
@Phó Giản Dự: Cùng tôi trải nghiệm điện thoại tinaX9 nào.
Dưới bài đăng có đính kèm một đoạn video, Hạ An nhấn vào nút play.
Giữa khung cảnh tăm tối đột nhiên loé lên luồng ánh sáng chói mắt, chiếu vào một người ngồi trên ghế mặc âu phục chỉnh tề và giày da.
Cùng với tiếng nhạc nền ngân vang, chiếc ghế chầm chậm xoay lại, từ luồng ánh sáng trắng hiện ra gương mặt tuấn tú không tỳ vết của Phó Giản Dư.